Wednesday, June 25, 2008

Quán Cà Phê ở đường Đinh Tiên Hoàng

Hê...hê…hê…
Đúng là ….trôi nỗi nhưng không chìm….
Keep going, Ha` chè…để phêê eeeee…
Thấy Hà chè cầm viết, Hoàng Xì cũng ngứa nghề lắm, nhưng đời engineer đi làm thuê cho Xì Thẩu cực còn hơn cái job của mấy em Thúy Kiều thế kỷ 21 ở Thẩm Quyến này… Thôi thì có mấy đoạn viết về đường Đinh Tiên Hoàng đã lâu, post lên cho thằng Mập… phê chơi…..

“Lòng cuồng điên vì nhớ, ôi đâu người, đâu ân tình cũ…..” Cung Tiến.
Nói dóc chơi chơi về mấy cái quán hay mấy cái địa chỉ rong chơi khác của Sàigòn ngày xưa thì thằng nhỏ còn tỉnh táo được một chút, nhưng mỗi khi con đường Đinh Tiên Hoàng và cái quán cà phê Hân hiện ra trong trí nhớ của nó, thì nó lại như phát điên và rống lên …


Nổi nhớ đó của nó bắt đầu từ một bãi cỏ trong khuôn viên trường ngày xưa – cây đàn guitar sinh viên – giọng hát con gái học trò – Tóc em từng sợi nhỏ, rớt xuống đời làm song lênh đênh…… Nó rãi ngón tay trên cây guitar thùng, cố vuốt cho tròn những nốt nhạc cuối chót của bài hát – Từ lúc đưa em về, là biết xa nghìn trùng…..

Rồi chiếc Honda dame 50 đưa hai đứa nó băng qua những con đường tình học trò của chi khoa Thủ Đức, qua tới xa lộ rồi nhập vào dòng đời… Rồi người ta chợt thấy hai đứa học trò Sinh Lý Sinh Hóa cúp cua buổi học, lang thang trên đường Đinh Tiên Hòang chập chùng bóng nắng – Và quán cà phê Hân, và những hoa nắng xuyên qua những tàn lá me rơi xuống trên vai áo học trò của đám con gái Trưng Vương trong buổi chiều tan học. Khẻ mút nhẹ chiếc ống hút trên ly cà phê kem, đứa con gái đưa mắt nhìn ra đường… Gọi nắng trên vai em gầy đường xa áo bay… Nó hít mạnh một hơi Bastos… Ừ thì… Áo xưa dù nhàu, cũng xin bạc đầu…

Và đã ba mươi năm rồi (1971-2007), và nó cũng đã … bạc đầu, nhưng mỗi khi trí nhớ của nó được có dịp rong chơi trên những địa chỉ của kỷ niệm ngày xưa… là người ta lại nghe nó rống lên… “Lòng cuồng điên vì nhớ, ôi đâu người, đâu ân tình cũ…
Nhưng Dallas – LA xa quá…, làm sao con nhỏ bạn ngày xưa của nó nghe được… Thật khổ thân cho thằng bạn!!!
Hoàng Xì.

No comments: