Thursday, September 18, 2008

hôm nay tựu trường…

Hôm nay tựu trường, bồi hồi đưa con gái tới trường như hồi xưa mẹ dắt tôi tới lớp. Đã làm mẹ, vậy mà trong tôi vẫn tràn ngập cảm xúc lo lắng, bâng khuâng của ngày đầu niên học. Con gái tôi lần đầu tiên đến trường, jupe xanh áo trắng con bối rối bước theo mẹ. Thầy cô, bạn bè, sân trường, lớp học, hàng cây, ghế đá… tất cả đều lạ lẫm, mới mẻ với con. Con gái tôi chắc chắn sẽ như tôi của hơn 30 năm về trước, hoảng hốt, hồi hộp và lo lắng vô cùng….

Buổi học đầu tiên của con hôm nay, vẫn là mùa thu vàng hoa cúc cùng những trái phượng chín thơm thơm. Bồi hồi, tôi cùng con gái sải bước trên sân trường loang nắng. Thoáng đâu đó từ miền ký ức trở về bài tập đọc lớp một năm nào cô giáo bắt tôi học thuộc lòng mà đến giờ tôi vẫn còn nhớ cả từng dấu chấm, dấu phẩy….

“….Hằng năm cứ vào độ cuối thu lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm mơn man của buổi tựu trường.
Tôi quên thế nào được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như máy cánh hoa tươi mĩm cười giữa bầu trời quang đãng.
Những ý tưởng ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy vì ngày ấy tôi chưa biết ghi và ngày nay tôi không nhó hết. Nhưng mỗi lần thấy mấy em nhỏ rụt rè nép dưới nón mẹ lần đầu đến trường lòng tôi lại tưng bừng rộn rã.
Buổi mai hôm ấy, một buổi mai đày sương thu và đày gió lạnh, mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhungu lần này tôi tự nhiên thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, và vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: hôm nay tôi đi học…”

Trích “Tôi đi học”
Thanh Tịnh

Tất cả rồi sẽ qua, chỉ còn lại không phôi pha những dư âm ngọt ngào của ngày đầu tiên đi học .
Không biết rồi đây khi lớn lên có bài tập đọc nào theo con làm hành trang văn chương cho con bước vào đời như bài tập đọc ”Tôi đi học” thuở nào của tôi và thế hệ tôi.
Tn - Phương Thảo - Niên học 08-09

Thursday, September 11, 2008

Chuyện bình thường - Ngày Vui Qua Mau

Những người học trò từ thế hệ này sang thế hệ khác, từ những bước nhảy chân sáo đến trường cho đến lúc làm bài luận án tiến sĩ, tất cả hầu như đều có một niềm tiếc nuối khi mùa nghỉ Hè chấm dứt. Sách vở, bút mực, thầy cô, trường lớp lại bắt đầu những ngày mới. Những cơn nắng gắt từ từ dịu xuống và trong khoảng trời xanh kia đã có những ngọn gió mát nhẹ, làm đong đưa những sợi tóc của cô nữ sinh trên đường đến lớp. Những chú ve sầu đã ngưng hát, trả lại không gian êm ả cho hàng cây hai bên đường với tàn lá xanh biếc giao nhau. Những tia nắng trong vắt xen qua những khoảng trống của tàn lá rớt trên mái tóc mây của người con gái óng ánh như hạt thủy tinh. Nắng thủy tinh, như tựa bài hát của nhạc sĩ họ Trịnh.

Đưa một mùa đi, đón một mùa về. Một cậu bé vừa được lên một lớp học thì một người lớn vừa thêm một tuổi đời. Luật tuần hòan của tạo hóa vẫn như thế mà quay. Một buổi sáng thức dậy, thấy mình có thêm một sợi tóc bạc, mắt nhìn mờ thêm một chút, một nếp nhăn vừa xếp lại đâu đó ở trên da…. và mình sẽ nuối tiếc một tuổi xuân qua. Chuyện ấy cũng bình thường như học trò nuối tiếc mùa Hè qua. Người học trò sẽ buồn lắm khi một niên học mới bắt đầu mà mình không lên thêm một lớp, bạn bè cứ thế mà đi theo dòng thời gian, càng lúc càng xa. Người học trò ở lại cảm thấy cô đơn biết chừng nào. Vậy thì bạn ơi, một sợi tóc bạc đâu phải là nổi niềm hoài xuân, một nếp nhăn trên da phải là một dấu tích kỷ niệm đáng nhớ. Hãy thở những hơi thở thỏai mái hạnh phúc trong không gian và thời gian của mình. Chuyện bình thường như hết Hè, học trò đi học lại.