Wednesday, July 9, 2008

Cho con…

Cho con gái Hoàng Liên Như

Xí Muội sắp tròn 9 tuổi, cao gần bằng mẹ, ngoan ngoãn và dễ thương. Thời gian quả là mau. Gần 10 năm qua vậy mà cái cảm giác tươi nguyên ngày nào khi mẹ nhận biết đã có một thiên thần nhỏ giáng sinh trong lòng mẹ vẫn như là của ngày hôm qua. Niềm hạnh phúc ùa đến, vỡ òa trong nhà mình. Khỏi nói thì con cũng biết là bố mẹ đã vui như thế nào. Ông bà nội ngoại, cô dì chú bác đều hân hoan chờ đón đứa con đầu lòng của bố mẹ.
Một ngày, hai ngày rồi ba ngày… con lớn dần lên trong mẹ. Bà ngoại từ Mỹ về, bà nội ngoài Bắc vô, hai bà bắt mẹ ăn đủ các thứ mà bà tin là sẽ giúp cho con thông minh và đẹp đẽ, và cả thuốc bổ nữa, lại còn cái món sữa dành cho bà bầu ngang phè mẹ cũng phải trợn mắt nuốt … Các khoản cà phê cà pháo bia bọt đành phải cho trôi đi vào quên lãng ít nhất hơn năm.
Con vẫn lớn lên trong mẹ, từng ngày và từng ngày nằm tròn ủm trong đó. Mẹ ngỡ ngàng khi thấy vóc dáng mình thay đổi nhanh chóng. Rồi đến lúc áo dài cũng trôi đi vào quên lãng… mẹ bắt đầu mặc đồ bà bầu đi làm. Lúc đầu cũng hơi dị, có cảm giác mọi người đều nhìn bụng mẹ. Rồi thì cũng quen.
Và mẹ bắt đầu chờ nghe những cử động của con để nhận biết rằng con vẫn đang lớn lên từng ngày và khỏe mạnh trong mẹ. Mẹ đã chờ, chờ, chờ và đâm lo. Mười tám tuần rồi mười chín tuần, mẹ vẫn luôn từng phút, từng giây lắng nghe con. Và một ngày mẹ cảm nhận được cử động đầu tiên của con. Hạnh phúc đến ngộp thở khi mẹ nghe thấy được con quẫy đạp lần đầu vào tuần lễ thứ hai mươi của thai kỳ. Rồi thì con ngọ nguậy nhiều hơn trong bụng mẹ. Mẹ thấy bàn tay nhỏ xíu của con vuốt ve mẹ và bàn chân tí hon đạp lung tung. Có lúc mẹ lại thộp được cái cùi chỏ của con… Và thật hạnh phúc khi cưu mang một mầm sống, niềm hạnh phúc thiêng liêng vô ngần mà Thượng đế đã ban cho tất cả các bà mẹ trên thế gian này.
Rồi mẹ được biết thiên thần nhỏ của mẹ là bé gái. Vô cùng căng thẳng và lo âu khi bác sĩ cứ chậm chạp di chuyển đầu camera trên bụng mẹ. Và mẹ đã thở phào nhẹ nhõm khi bác sĩ báo kết quả ultrasound tốt và … mẹ đang có một con vịt con khỏe mạnh chèo đạp lung tung trong bụng.
Mẹ đã đếm từng ngày, từng ngày một cho đến ngày mẹ được nhìn thấy con, sờ nắn con, ngắm nghía và ôm con vào lòng.
Con ra đời ngày 6/7/1999 lúc 11:10 phút sáng. Tim mẹ như đập hụt một nhịp khi mẹ lần đầu nhìn thấy con. Vài phút sau, hồi hộp, lo lắng và cả háo hức mẹ bắt đầu khám phá con. Chầm chậm mẹ mở tấm khăn choàng quấn con và sau đó là quần áo. Run rẩy mẹ từ từ kiểm tra con, nào tay nào chân, nào lưng nào bụng … và cả đít nữa. Rồi mẹ lại chờ xem con bú lần đầu và cả lần đầu …. ị … Tất cả đều thông. Ơn Trời con hoàn toàn bình thường và khỏe mạnh.
Và mẹ chợt nhận thức rất rõ rằng mẹ đã có Con. Con là của mẹ và điều này là vĩnh cửu …
Giờ thì Xí Muội đã 9 tuổi. Chẳng mấy chốc rồi con sẽ cao hơn mẹ, bước vào tuổi thiếu nữ, tốt nghiệp Trung học rồi Đại học …. Tất cả rồi sẽ nhanh thôi. Và dù năm dù tháng có trôi qua thì cái cảm giác sâu lắng khi mẹ nhận biết được sự hiện diện của con trong mẹ vẫn luôn luôn là giây phút ấm áp và cảm động nhất trong cuộc đời mẹ.

Tôn Nữ Phương Thảo - 07/2008

Wednesday, July 2, 2008

Thơ Hoàng Xuân Sơn

Lúc tôi còn rất nhỏ ở Huế thì anh Sơn đã vào Sàigòn học, vì vậy không có kỷ niệm Huế giữa anh và tôi. Có một hai lần cùng với Mạ vào Sàigòn thăm anh ở khuôn viên CPS nằm trên khu đất của khám lớn Sàigòn thời còn là thuộc địa của Tây, sau này là Thư Viện Quốc Gia, Việt Nam Công Hòa, và bây giờ thì không biết “họ” dùng để làm gì. Hai lần vào đây thăm anh Sơn được gặp nhiều khuôn mặt văn nghệ một thời của Sàigòn xưa – anh Trịnh Công Sơn, anh Ngô Vương Toại, anh Hoàng Ngọc Tuấn, anh Đỗ Ngọc Yến, chị Lệ Mai (Khánh Ly)……vv…., được nghe chuyện ma khủng khiếp của anh Hùynh kể là anh đã nhìn thấy một đầu người đầy máu trong buồn tắm vì lúc trước Tây đã chặt đầu tù nhân ở đây. Rồi quán Văn, nơi anh Trịnh Công Sơn và chị Khánh Ly hát; rồi anh Ngô Vương Tọai bị “họ” bắn trên sân khấu trường đại học Văn Khoa Sàigòn; rồi anh Sơn bị “họ” pháo kích làm mất đi một mảng thịt mông….. Đó, kỷ niệm của tôi thuở nhỏ về anh Sơn.

Có một lần thằng em lên cơn ngăn nắp đột ngột đã dọn dẹp phòng của anh Sơn ở nhà chị Đức, vài ba cái chứng chỉ Đại Học Văn Khoa của anh đã bị thằng em vứt vào thùng rác chất ngất giấy của nhà xuất bản Trường Thi, hú vía, may mà thùng rác chưa bị mang đi và mấy cái chứng chỉ vẫn còn nằm trên mặt thùng.

Những năm tháng chật vật hiên tại và mù mịt tương lai sau mùa Xuân đại thắng của “họ”, anh em chúng tôi gần hơn vì tôi đã lớn, đã có thể góp mặt trong những buổi văn nghệ hát hò nhâm nhi cho qua thời buổi khó. Những buổi cùng với anh Sơn,anh Giang, và anh Bảo như những Brother Fours và Peter Paul and Mary, hay Lê Uyên Phương của Một Ngày Vui Mùa Đông hoặc Trần Quang Lộc của Lãng Du Ca…..hát cho những buổi tiệc tư gia của những đại gia thuộc phe nhà “họ” để trước là nuôi dạ dày thời khoai độn cơm hẩm, sau là chỉ cho “họ” biết cái êm ả, cái phóng khoáng, cái phong phú, cái tự do của văn nghệ thời chưa “thua”.

Để lại quê nhà một nơi, anh em mỗi người mỗi ngã, lâu lâu được gặp lại nhau giữa mưa tuyết trắng xóa lạnh cóng mùa Đông Montreál, hay giữa nắng vàng ấm áp hầu như của Saigòn Nhỏ, Cali. Thường xuyên hơn là gặp anh Sơn qua thơ của anh trên nhiều tạp chí văn học văn nghệ hải ngọai.

Từ ngữ trong thơ của anh Sơn thì vời vợi, nhiều khi vượt quá khả năng chữ nghĩa của tôi, nhưng đọc thơ của anh tôi vẫn cảm được, vì mình là Huế, mà thơ Hoàng Xuân Sơn thì Huế tận xương tủy. Sáu cũng Huế mà Tám cũng Huế. Và tận cùng lý do, anh và tôi cũng cùng từ một cái trứng Huế.
S ó n g L ụ a

Nhúng chân xuống nước. ghê hồn
bến sông lạnh mấy mùa son sắt nằm
đường về Văn Thánh xa xăm
cõng vai Thiên Mụ qua rằm nguyên hưong
biết đâu huyền hạ khai vườn
tiếng ve còn rộn hay buồn đã giăng
ơi hồn hoa dại lung lăng
thương sao ngọn cỏ cháy lằn roi đau
Nguyệt Biều dặn đáy nông sâu
bước chân thùy mị qua cầu nhắn tin
xin mưa về ngụ nắng hiền
sóng trên tà lụa còn nguyên áo mềm
Hoàng Xuân Sơn
22.6.08