Wednesday, July 2, 2008

Thơ Hoàng Xuân Sơn

Lúc tôi còn rất nhỏ ở Huế thì anh Sơn đã vào Sàigòn học, vì vậy không có kỷ niệm Huế giữa anh và tôi. Có một hai lần cùng với Mạ vào Sàigòn thăm anh ở khuôn viên CPS nằm trên khu đất của khám lớn Sàigòn thời còn là thuộc địa của Tây, sau này là Thư Viện Quốc Gia, Việt Nam Công Hòa, và bây giờ thì không biết “họ” dùng để làm gì. Hai lần vào đây thăm anh Sơn được gặp nhiều khuôn mặt văn nghệ một thời của Sàigòn xưa – anh Trịnh Công Sơn, anh Ngô Vương Toại, anh Hoàng Ngọc Tuấn, anh Đỗ Ngọc Yến, chị Lệ Mai (Khánh Ly)……vv…., được nghe chuyện ma khủng khiếp của anh Hùynh kể là anh đã nhìn thấy một đầu người đầy máu trong buồn tắm vì lúc trước Tây đã chặt đầu tù nhân ở đây. Rồi quán Văn, nơi anh Trịnh Công Sơn và chị Khánh Ly hát; rồi anh Ngô Vương Tọai bị “họ” bắn trên sân khấu trường đại học Văn Khoa Sàigòn; rồi anh Sơn bị “họ” pháo kích làm mất đi một mảng thịt mông….. Đó, kỷ niệm của tôi thuở nhỏ về anh Sơn.

Có một lần thằng em lên cơn ngăn nắp đột ngột đã dọn dẹp phòng của anh Sơn ở nhà chị Đức, vài ba cái chứng chỉ Đại Học Văn Khoa của anh đã bị thằng em vứt vào thùng rác chất ngất giấy của nhà xuất bản Trường Thi, hú vía, may mà thùng rác chưa bị mang đi và mấy cái chứng chỉ vẫn còn nằm trên mặt thùng.

Những năm tháng chật vật hiên tại và mù mịt tương lai sau mùa Xuân đại thắng của “họ”, anh em chúng tôi gần hơn vì tôi đã lớn, đã có thể góp mặt trong những buổi văn nghệ hát hò nhâm nhi cho qua thời buổi khó. Những buổi cùng với anh Sơn,anh Giang, và anh Bảo như những Brother Fours và Peter Paul and Mary, hay Lê Uyên Phương của Một Ngày Vui Mùa Đông hoặc Trần Quang Lộc của Lãng Du Ca…..hát cho những buổi tiệc tư gia của những đại gia thuộc phe nhà “họ” để trước là nuôi dạ dày thời khoai độn cơm hẩm, sau là chỉ cho “họ” biết cái êm ả, cái phóng khoáng, cái phong phú, cái tự do của văn nghệ thời chưa “thua”.

Để lại quê nhà một nơi, anh em mỗi người mỗi ngã, lâu lâu được gặp lại nhau giữa mưa tuyết trắng xóa lạnh cóng mùa Đông Montreál, hay giữa nắng vàng ấm áp hầu như của Saigòn Nhỏ, Cali. Thường xuyên hơn là gặp anh Sơn qua thơ của anh trên nhiều tạp chí văn học văn nghệ hải ngọai.

Từ ngữ trong thơ của anh Sơn thì vời vợi, nhiều khi vượt quá khả năng chữ nghĩa của tôi, nhưng đọc thơ của anh tôi vẫn cảm được, vì mình là Huế, mà thơ Hoàng Xuân Sơn thì Huế tận xương tủy. Sáu cũng Huế mà Tám cũng Huế. Và tận cùng lý do, anh và tôi cũng cùng từ một cái trứng Huế.
S ó n g L ụ a

Nhúng chân xuống nước. ghê hồn
bến sông lạnh mấy mùa son sắt nằm
đường về Văn Thánh xa xăm
cõng vai Thiên Mụ qua rằm nguyên hưong
biết đâu huyền hạ khai vườn
tiếng ve còn rộn hay buồn đã giăng
ơi hồn hoa dại lung lăng
thương sao ngọn cỏ cháy lằn roi đau
Nguyệt Biều dặn đáy nông sâu
bước chân thùy mị qua cầu nhắn tin
xin mưa về ngụ nắng hiền
sóng trên tà lụa còn nguyên áo mềm
Hoàng Xuân Sơn
22.6.08

2 comments:

Hot... said...

Doc bai nay khong ca?m thay chat Hue cua Ha; chi thay chat ... gia` vi Ha quen toan dan cha chu':)

Anonymous said...

Aaaa... chi Lien nhan ra co mot nhom khac nhom Hoi Ca Cam, hoat dong du+~ da(`n, ca ha't um mo^.t go'c tro+`i SG trong tho+`i do'i ke'm !
Va^.y mo+'i tha^'y da^n Saigon mi`nh ba^'t khua^'t thie^.t, phai kho^ng Ha ?