Thursday, October 2, 2008

Đi thăm người già

Đến thăm ông bà Phong, một buổi chiều hè rực nắng của Cali. Ông bà là nhạc gia của cậu Lô. Lạ hè, sao lại thăm ông bà nhạc của cậu? Thật ra ông bà cháu mình đã có duyên gặp nhau trước cả cậu nữa, ông bà nhỉ. Khi mà Hà nhỏ còn chưa biết đến hai vị cháu chồng này và cậu Lô cũng chưa từng được gặp nhạc phụ nhạc mẫu bằng xương bằng thịt (Mỹ gọi là to meet in person) thì “chúng mình” đã quen nhau. Từ “chúng mình” của bà hơi hay đấy, nên con lại mượn từ “chúng mình” của bà để nói về “chúng mình”…. đấy…. nhỉ…

Bao năm không gặp với ông bà mọi chuyện vẫn như là của ngày hôm qua, thời gian dường như dừng lại. Lâu lâu gặp cháu ông bà hỉ hả nói chuyện. Với người già thì thường chuyện xưa thì nhớ chuyện nay thì quên. Câu chuyện với ông bà cũng vậy, chỉ là những chuyện “ngày đó…. chúng mình…” Ngày đó chúng mình là tựa một bài hát của Phạm Duy, mà có khi tay nhạc sĩ họ Phạm này mượn từ “chúng mình” của bà cũng nên… đấy….nhỉ… Hết chuyện xưa, hai cháu chuyển sang nhại giọng bắc của ông bà. Ông chỉ cười hiền, còn bà dường như không biết đang bị trêu, vẫn cứ thong thả chậm rãi kể chuyện… ừ …và…. à…đấy … nhỉ… Ra về lại còn có một gói mang về nữa chứ. Dù có khi chả ăn (vì sợ béo lên) nhưng chúng con vẫn nhận quà của bà… để thấy mình dường như nhỏ lại… Đến thăm ông bà vừa được ăn được nói lại còn được gói mang về nữa chứ.

Vậy thì nên lắm chứ, thỉnh thoảng lại đi thăm người già để thấy thời gian ở lại và để được sống chậm lại. Nhịp đời vội vã đôi khi làm chúng mình cứ vô tình đi lướt qua nhau, lướt vội qua cuộc sống để rồi khi dừng lại mới chợt nhận ra rằng mình chẳng còn “chút gì để nhớ và để quên” (lời thơ Vũ Định - nhạc Phạm Duy).



T.N Phương Thảo