Thursday, February 26, 2009

CAFÉ.... Ba và Con Gái

T.N. Phương Thảo

Một ngày của tôi bắt đầu bằng ly cà phê. Tôi cứ tưởng chừng như thiếu nó thế giới này sẽ ngừng lạiKhi tôi bắt đầu nhận thức được thế giới xung quanh, cũng là lúc tôi biết uống cà phê.Ngày đó mỗi sáng mẹ tôi thường thức dậy sớm làm thức ăn sáng, pha café cho ba và sữa cho chị em tôi . Ba thường hay nhỏ cho tôi vài giọt café vào ly sữa của con gái và tôi khoan khoái nốc cạn. Mẹ dĩ nhiên là cự nự ba nhưng ba có bài lơ hay lắm. Rồi từ vài giọt tôi nằn nì ba vài muỗng. Ba dĩ nhiên là không từ chối con gái bao giờ, cũng như bây giờ thì không tài nào từ chối cháu ngoại. Rồi dần dần ly sữa của tôi chuyển màu đậm hơn. Đến năm mười tuổi thì tôi đã đĩnh đương ké café sữa của ba. Rồi thì thời thế đổi thay, ba vào trại cải tạo. Ly sữa café tuổi thơ của tôi đã vĩnh viễn là chuyện của ngày hôm qua. Cuộc sống khó khăn café trở nên là thứ vô cùng xa xỉ thời đó. Tuy vậy, những lần hiếm hoi được đi thăm ba trong trại cải tạo mẹ không bao giờ quên mua cho ba vài lạng café cùng với các thứ nhu yếu phẩm linh tinh khác. Kể cả lúc bị đưa về Chí hòa ba cũng vẫn thường cùng các chú bác cùng phòng dùng lon guigoz và giấy và bao nilong để nấu nước pha café.Rồi ba trở về. Café lại trở lại với tôi. Chả bao giờ có đủ tiền để mua một lạng café, ba thường sai con gái mua lẻ ở quán café “Nhà mồ” góc đường Duy Tân và Phan Đình Phùng, từng phin một với một tí bơ dính ở đáy tách. Dĩ nhiên là tôi hăng hái đi liền để còn được ké của ba vài hớp. Lúc này café với tôi là café đen, màu đen nâu óng ánh thơm nức chứ không còn là café sữa dạo nào. Ba đi rồi tôi cũng vẫn mua café về tự pha uống với mẹ và em gái. Thế đấy café đã dần đi vào cuộc sống của tôi từ những giọt café đầu tiên ba nhỏ vào ly sữa mẹ làm cho tôi.Không biết bây giờ tôi có phạm sai lầm không, khi tôi lại để cho con gái tôi nhâm nhi cà phê buổi sáng. Khởi đầu cũng từ những giọt café vào ly sữa trắng. Tôi đã không nỡ từ chối vẻ năn nỉ của con. Nhìn hai con gái khà khoái chí sau mỗi hớp sữa café tôi lại tặc lưỡi “kệ”.Quả thực khó có thứ gì đắng, thơm, mạnh mẽ, dể nghiện và… khó quên như café, ba và hai con gái nhỉ.

Tuesday, January 27, 2009

Vang Vang Trời Vào Xuân

Tháng Giêng.

Đất trời sang Xuân. Mùa Xuân lại bắt đầu bốn mùa trong năm. Tiết Xuân lạnh mát từ từ thay cái lạnh buốt của mùa Đông. Cỏ cây hoa lá đâm chồi nẩy lộc như chiếc áo mới khoác lên người thiếu nữ thanh tân. Nhũng tiếng hót của đàn chim trong buổi bình minh đánh thức giấc ngủ dài trốn Đông của vạn vật. Trên khung trời xanh, từng đàn chim én lượn bay như những nét họa bay bướm của bức tranh Ngày Xuân Mới.

Ngày Xuân Mới cầu xin cho một vận hội mới bắt đầu. Xin cho lòng người đang ủ dột trong cơn bệnh kinh-tế-trầm-cảm được thoát thai. Hãy bước những bước chân mới tràn đầy tự tin vào ngày mai sẽ tươi sáng hơn vì ngày hôm qua đã quá u tối và không thể nào u tối hơn được nữa. Cuộc đời vẫn có những lúc con người phải tựa vào niềm tin ở đấng trên cao, cần tình thân ở chung quanh mình, và tin ở tự mình, thì đấy là lúc này đây.

Với những thân tình của tôi ở Nam Bán Cầu. Trời đất ở “miệt dưới” có lẽ đang vào Thu. Nếu mùa Xuân đẹp rạng rỡ như những thiếu nữ thanh tân thì mùa Thu đẹp mặn mà như những thiếu phụ liêu trai. Vậy thì xin được nối hai mùa ở Sydney như một mùa lạ – Mùa Xuân-Thu.

Và như thế, với tất cả thân tình tôi ở khắp mọi miền. Hãy mở toang tất cả những cánh cửa để ngắm bức tranh Mùa Xuân Mới thật đẹp ngoài kia, để nghe hoa lá thì thào lời tình tự, và để nghe nắng gió hát lời ca khúc Vang Vang Trời Vào Xuân (Cung Tiến).

Lời cuối, xin được gửi tất cả những thân tình một chân tình tôi.

Nguyễn Hoàng Hà – Tháng Giêng. Kỷ Sửu. 2009