Thursday, September 11, 2008

Chuyện bình thường - Ngày Vui Qua Mau

Những người học trò từ thế hệ này sang thế hệ khác, từ những bước nhảy chân sáo đến trường cho đến lúc làm bài luận án tiến sĩ, tất cả hầu như đều có một niềm tiếc nuối khi mùa nghỉ Hè chấm dứt. Sách vở, bút mực, thầy cô, trường lớp lại bắt đầu những ngày mới. Những cơn nắng gắt từ từ dịu xuống và trong khoảng trời xanh kia đã có những ngọn gió mát nhẹ, làm đong đưa những sợi tóc của cô nữ sinh trên đường đến lớp. Những chú ve sầu đã ngưng hát, trả lại không gian êm ả cho hàng cây hai bên đường với tàn lá xanh biếc giao nhau. Những tia nắng trong vắt xen qua những khoảng trống của tàn lá rớt trên mái tóc mây của người con gái óng ánh như hạt thủy tinh. Nắng thủy tinh, như tựa bài hát của nhạc sĩ họ Trịnh.

Đưa một mùa đi, đón một mùa về. Một cậu bé vừa được lên một lớp học thì một người lớn vừa thêm một tuổi đời. Luật tuần hòan của tạo hóa vẫn như thế mà quay. Một buổi sáng thức dậy, thấy mình có thêm một sợi tóc bạc, mắt nhìn mờ thêm một chút, một nếp nhăn vừa xếp lại đâu đó ở trên da…. và mình sẽ nuối tiếc một tuổi xuân qua. Chuyện ấy cũng bình thường như học trò nuối tiếc mùa Hè qua. Người học trò sẽ buồn lắm khi một niên học mới bắt đầu mà mình không lên thêm một lớp, bạn bè cứ thế mà đi theo dòng thời gian, càng lúc càng xa. Người học trò ở lại cảm thấy cô đơn biết chừng nào. Vậy thì bạn ơi, một sợi tóc bạc đâu phải là nổi niềm hoài xuân, một nếp nhăn trên da phải là một dấu tích kỷ niệm đáng nhớ. Hãy thở những hơi thở thỏai mái hạnh phúc trong không gian và thời gian của mình. Chuyện bình thường như hết Hè, học trò đi học lại.

No comments: