Thursday, June 12, 2008

Nhà...

Cuối ngày của một sinh hoạt bất kể là công việc hay vui chơi, mọi người “đi về nhà”. Chữ “về nhà” nghe rất êm ái mời gọi. Chữ “về nhà” có cảm giác buông hết để nghỉ ngơi. Chữ “về nhà” là hình tượng hạnh phúc. Người Hoa Kỳ cũng vậy “home sweet home”, it expresses the very same meaning. Có lẽ các ngôn ngữ khác cũng diễn tả giống như vậy thôi khi “đi về nhà”.

“Nhà”, liên hệ vô cùng cần thiết trong đời sống nhiễu nhương đến độ mong manh hôm nay. Ngày ngày, gánh trên vai một gánh đời nặng nhẹ tùy lúc. Dù nặng dù nhẹ cũng phải gánh, đường đời thì không bằng phẳng, nhiều khi quanh co, thử tưởng tượng không có “nhà” để nghe lời gọi về êm ái, không có “nhà” để có cảm giác nghỉ ngơi, không có “nhà” để thấy hình tượng hạnh phúc, thì gánh đời nặng nề và đường đời cô độc biết chừng nào.

Có những lúc mưa nắng ở ngoài trời kia, thì “nhà” cũng có lúc nắng mưa. Nắng thì nóng mà mưa thì lạnh, nhũng trạng thái bất thường ấy đôi khi làm nặng hơi thở thường ngày, nhưng không có những lúc khó thở thì làm sao biết được nhịp thở đồng điệu ngày ngày là tuyệt diệu hạnh phúc.

“Nhà”, liên hệ vô cùng cần thiết cho đời sống đầy cám dỗ hôm nay. Con người vốn dĩ có khuynh hướng quy hàng tật xấu. Có những quy hàng vụn vặt làm thành những ngày nắng mưa bất thường và cũng có những quy hàng giông bão mất hết cửa nhà. Thì “nhà”, vượt trên cả những điều răn tôn giáo, vô hình chận đứng con đường sa tăng bằng hình tượng hạnh phúc mà con người cảm nhận được.

Tôi được thượng đế ban cho một đời sống may nhiều hơn rủi. Có loại may mắn được lần nào biết lần ấy thôi, có lọai được một lần hưởng cả một đời. Có cái may mắn phải cần thêm duyên số mà thành. Cái may mắn có rồi thì phải trau chuốt mà giữ. Cái may mắn đó tôi cũng đã được trời cho. May mắn có “nhà”. Có “nhà” từ độ xinh tươi như nụ hoa Xuân. Từ đó có “nhà” mỗi ngày trong đời cho đến hôm nay. Mỗi ngày trong đời nhìn lại là cả một quảng đường dài có nắng có gió có giông có bão nhưng rất nhiều yêu thương và lắm nồng nàn.

Mỗi ngày trong đời, tôi vẫn cảm ơn thượng đế về những may mắn được ban. Mỗi đêm trong ngày, tôi vẫn lắng nghe nhịp thở bình yên bên cạnh mà mong được đồng điệu thở cho hết nhịp thở an lạc hạnh phúc. Và khi hết, xin được tắt chung hơi thở bình an cùng "nhà".

Từ nay tôi đã có nàng
Biết ơn sông núi đáp đền tiếng ca
Mùa xuân trên những mái nhà
Có con chim hót tên là ái ân. TCS

Nguyễn Hoàng Hà – sáu/không tám

3 comments:

Hotdzit said...

Tuyet hao ha?ng !

Chi Ut xin man phe'p link blog House of DoanGia vao cai blog nay.

Bai nao chi Ut kho'ai, chi Ut xin tri'ch doan, bo? them hinh va`o cho ma`u me` hoa la' ca`nh he. nha.

Chi Uttt

Anonymous said...

…Tuyệt hay, tuyệt đẹp, tuyệt dễ thương cái “nhà” của Hà Hà Hà Hà.

Úi chao sao Văn Bút Nửa Đời của Hà Lớn thiệt Đáng cho Đời đọc. Bái phục bái phục… Hà.
Chi Liên

Lamdien said...

Ha` o*i, bao la^u nay kho^ng bie^'t Ha` la.i co' ma'u vie^'t la'ch, hay la'm , hay la'm ,tie^'p tu.c cho ba` con thuo?ng thu*'c.
Lam Dien