Tuesday, June 24, 2008

Mưa

Để nhớ mà "phê mưa" Sàigòn, một trạng thái thời tiết quý hiếm ở nơi đây - chốn xa quê nhà. Mượn bài của cô cháu để riêng gửi đến mấy thằng bạn thường trực lãng đãng khói mây trong cỏi nhạc Trịnh Công Sơn.
Lời người quản bút
...

Sàigòn chỉ có hai mùa mưa nắng. Sàigòn không có Thu và Đông. Mùa đông Sàigòn thì nắng vàng rực rỡ, Thu Sàigòn đong đầy những cơn bão rớt. Nhưng Sàigòn mùa Xuân lại có lá vàng rơi…”có mùa Thu nào đang ở lại…” (Trịnh Công Sơn). Mỗi độ tháng tư về hai hàng cây sao ven những con đường Pasteur, Duy Tân, Công Lý bắt đầu trút lá. Từng cánh hoa sao nhỏ tí, những trái sao như những nốt nhạc xoay theo gió tung thả tự do, và lá sao vàng rơi lả tả xuống mặt đường. Saigon vào khúc giao mùa…

Mùa mưa bắt đầu bay qua thành phố. Đã có những cơn mưa đầu mùa vào độ cuối tháng tư. Không khí dần nặng mùi hơi nước và thoảng mùi hăng hắc của hơi đất khi những giọt mưa đầu mùa rơi xuống. Mưa mang về cho Saigon làn không khí ẩm mát dịu sau những tháng dài nóng bức. Mưa mang lại những hoài niệm mênh mang cho người xa xứ.

Những ngày đầu lưu lạc đến xứ Mỹ nhiều năm trước tôi đã nhớ vô cùng những cơn mưa mùa hạ của Sàigòn. Trời Cali hiếm khi mưa. Khí hậu khô và hanh. Ít mưa nên Cali cũng hiếm cả màu xanh cây cỏ. Dọc suốt từ San Diego lên đến San Jose chỉ là những freeway chạy dài qua nhũng thành phố lớn nhỏ vàn những ngọn đồi cháy nắng… Lại ước gì được đạp xe duói hai hàng cây rợp bóng ven đường. Và lại nhớ lắm mùa mưa Sàigòn. Mong ước cháy lòng một đêm nào tỉnh giấc giữa khuya lại được nghe thấy tiếng mưa rơi đếu trên mái ngói, gõ nhịp lên những hè phố…

Rồi một đêm về sáng tôi lại nghe như có tiếng mưa – một cơn mưa xa từ chân trời lan đến. Tiếng mưa mong manh nhẹ nhàng như ru đã mang tôi về lại với những mùa mưa nhiệt đới ở quê nhà. Mơ hồ tôi bước ra hiên. Thế rồi chỉ một thoáng tôi nhận ra rằng đó chỉ là thanh âm của những vòi nước tự động cứ đến giờ lại phun nước tưới những thảm cỏ quanh nhà…


Tôi nhớ quá những cơn mưa rào cuối hạ của Sàigòn, những cơn bão rớt đi qua thành phố. Thèm một cơn mưa thật là mưa, những cơn mưa mang hơi thở quê nhà vơi mộng mơ lẫn phiền toái, những vui sướng lẫn khổ đau mà mùa mưa mang lại…

Sàigòn tháng sáu, tháng bảy giữa mùa mưa… Mưa sáng mưa trưa mưa chiều mưa tối. Mưa rào và cả mưa giông. Sàigòn tháng tám là những cơn mưa dầm, mưa bong bóng của những cơn bão rớt đi qua thánh phố.

Mùa mưa, mùa của nhũng kẻ mộng mơ.
Mùa mưa cũng là mùa nhọc nhằn thêm cho nhũng mảnh đời mưu sinh ngoài hè phố.
Có những lúc thức giấc nủa khuya nằm nghe tiéng mưa gõ nhịp buồn tênh trên mái nhà roi từ máng xối xuống hiên nhà, chột chạnh lòng với nhũng gánh hàng rong đi trong mưa gió. Những tiếng rao khuya mỏi mòn yếu ớt, những tiếng rao âm thầm buồn tênh của những kiếp người nhọc nhằn với gánh mưu sinh oằn trên vai.
Mưa, cả thành phố ngủ say.
Mưa gõ nhịp trên hè phố.
Mưa theo tiếng guốc cô độc của người kỹ nữ về khuya trong ngõ tối.
Mưa quất vào nhũng chiếc xích lôlặng lẽ đạp trong đêm…
Sàigòn mưa… “phố bỗng là dòng sông uốn quanh…” (Trịnh Công Sơn)

Mưa Sàigòn là cả một trời tuổi thơ tôi với những lần tắm mưa nhông nhông trong sân nhà, là những lấn tan hoc đạp xe dưới làn mưa trắng xóa…

Sàigòn bây giờ chật chội và đông đúc với những người và xe, nhà cửa và cao ốc… không còn khoảng trống nào cho con nít tắm mưa, không còn những con đường vắng cho những đôi bạn bè, tình nhân lang thang…

Có những khoảnh khắc, nhũng quãng đời không bao giờ trở lại như nước sông cứ mãi xuôi dòng….
Tôn Nữ Phương Thảo

2 comments:

Hot... said...

Thao oi,
SG bay gio dung la it cho^ cho con nit tam mua va cung it mua de con niet tam !

Nguyễn Hoàng Hà said...

…như cậu Sơn viết về cái nội tình của Bambi - luôn luôn da diết và tha thiết với quê nhà, với kỷ niệm. Vượt qua cái tha thiết cá nhân, trong kỷ niệm của Bambi luôn luôn có cái tâm tha thiết với những mãnh đời không may của tha nhân. Hay lắm Bambi.
Cậu LoLo